Cô gái xinh đẹp lấy bằng thạc sĩ ở tuổi 21


(Sẻ Xanh) - Tốt nghiệp đại học sớm và chỉ mất hơn một năm nữa để lấy bằng MBA, cô gái xinh đẹp Star Hughes đã trở thành doanh nhân thành đạt trong độ tuổi 21.

 

Theo trang Forbes, Star Hughes hiện đang là Giám đốc Phát triển Kinh doanh của Hughes Marino – công ty bất động sản thương mại có trụ sở đặt tại San Diego, California, Mỹ. Cô tham gia vào tất cả các hoạt động chính của doanh nghiệp bao gồm quảng cáo, quan hệ công chúng và các dịch vụ khách hàng khác.
 
Cô gái xinh đẹp lấy bằng thạc sĩ ở tuổi 21
 
Chỉ mới 21 tuổi nhưng Star Hughes đã cầm trong tay hai tấm bằng BA và MBA thành sinh viên tốt nghiệp sớm nhất. Với sự quyết tâm cao, cô đã nhanh chóng lấy được bằng cử nhân Quản trị kinh doanh với số điểm tuyệt đối 4.0.
 
Cô gái xinh đẹp lấy bằng thạc sĩ ở tuổi 21
 
Không dừng lại ở đó, cô gái này đã lên kế hoạch hoàn thành việc học lên thạc sĩ sớm hơn một năm so với dự kiến. Star Hughes đã tham gia chín môn học trong cùng một thời gian, khi đó, cô cũng đang thực tập tại một ngân hàng.
 
Sau khi tốt nghiệp, nhiều công ty lớn đã mời Star Hughes làm việc cho họ nhưng cô đã từ chối tất cả.  Cô chọn con đường riêng cho mình mà ít người tham gia công việc kinh doanh gia đình.
 
Sau khi tốt nghiệp, nhiều công ty lớn đã mời Star Hughes làm việc cho họ nhưng cô đã từ chố tất cả.


Xem tiếp


Nhìn lại chuyện học hành và yêu đương của học trò xưa và nay


(Sẻ Xanh) - Thử hình dung cách nay vài mươi năm các teen học trò học hành, sinh hoạt như thế nào so với các teen ngày nay nhé!

Tốc độ đổi mới của cuộc sống nhanh đến chóng mặt và nó ít nhiều cũng góp phần làm thay đổi cả tính cách con người.

Chuyện đến trường

Mỗi buổi sáng, học trò ngày xưa dậy sớm, ôn lại bài cũ, rồi đạp xe đến trường. Bây giờ, học trò ngày nay cũng dậy sớm nhưng không ôn bài mà ngồi vào bàn… trang điểm để make up dung nhan, soi gương, chải tóc hết cả tiếng, rồi leo lên xe máy phóng vèo vèo đến trường, vừa đi mắt vừa “đá” trai, “liếc” gái.

Nếu như đồ dùng trong cặp của học trò ngày xưa thường là thước kẻ, bút chì, gôm, compas… thì bây giờ học trò đến lớp, cái mà họ mang theo ngoài sách vở là điện thoại di động, IPod, Mp3, Mp4, máy ảnh, camera… và còn “tỷ” tiền để ăn uống bù khú với bạn bè, thậm chí trốn học đi chụp hình Hàn Quốc! Trong chiếc ba lô của các bạn còn có cả dao, kéo, nhưng không phải chỉ để dùng cho môn thủ công mà còn… hơn thế nữa, không ai biết!



Ngày xưa, học trò đến trường chủ yếu nghe thầy cô giảng bài thật chăm chú, miệt mài “đi một ngày đàng để học một sàng khôn”. Còn học trò ngày nay cũng nghe thầy cô giảng song còn muốn “nhận” thêm kiến thức từ… các bạn trong lớp, nghe và cùng nhau tám, “chém gió” hả hê. Tuy vậy, học trò ngày nay cũng có những tính cách có phần “trội” hơn học trò ngày xưa. Học trò ngày xưa thường e thẹn, nhút nhát, chỉ dám đứng trước lớp mỗi khi có thầy cô gọi trả bài, còn bây giờ các teen nhà mình tự tin hơn, mạnh dạn hơn, dám làm dám chịu. Nhiều bạn còn “đa tài” khi tổ chức kinh doanh, đi làm thêm, và còn rất “máu” trong các hoạt động từ thiện, đi trao quà, thăm các mái ấm nhà mở…

Học trò ngày xưa rất kính trọng thầy cô giáo, đa phần xem giáo viên là “thần tượng”, là cha là mẹ cho đến tận sau này, đến khi vào đời vẫn quay về thăm thầy cô giáo cũ của mình. Còn học trò ngày nay, tất nhiên đa số cũng kính yêu thầy cô song có một bộ phận thích gọi thầy cô của mình là “ông” này, “bà” nọ cùng vô số nickname nghe không thủng được lỗ tai!

Học trò ngày xưa đa phần học là học cho mình, còn bây giờ học cho mình có một nửa, còn một nửa học cho… “ông bà già”! Tan trường, học trò ngày xưa luôn về nhà đúng giờ, ăn uống tại gia để còn chuẩn bị học bài vào buổi tối, trong khi học trò bây giờ còn đi lượn vòng vòng thành phố, rồi ghé cà phê, quán ăn, nhà hàng, thậm chí chạy tuốt ra ngoại thành để tìm không khí trong lành và có khi tìm sự riêng tư ở những quán cóc, bờ sông… Học trò ngày xưa hầu như không đi học thêm, còn học trò bây giờ gần như 100% phải đi học thêm, nhờ thế có nhiều teen nhà giàu lấy cớ đó để đến vũ trường, karaoke, đi bay…


Đặc biệt chuyện oánh nhau thì khác một trời một vực. Học trò ngày xưa oánh nhau thường là solo 1 chọi 1 - còn gọi là chơi tay đôi, hai teen giải quyết nhau giữa đám đông đứng cổ vũ cho đến khi có người ra can, tách cả hai ra mới thôi. Và sau trận oánh nhau tơi tả, hôm sau lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra, bắt tay nhau để hiểu thêm. Học trò bây giờ đánh nhau rất… có bài bản, có tổ chức sao cho hoành tráng… Nào là hẹn trước địa điểm, đội ngũ dàn binh bố trận sẵn; đáng sợ là ngoài vũ khí học trò (bút viết, ghế bàn, chai lọ…) còn có cả vũ khí hạng nặng như dao, kéo, mã tấu… Khi họ đánh nhau thì ít ai dám can, và kết thúc thường là vài teen nhập viện, nhiều teen bị nhà trường kỷ luật.

Học trò ngày nay đánh nhau không chỉ có phe tóc ngắn. Cả phe tóc dài cũng không chịu kém cạnh khi lao vào nhau giật tóc, xé áo rùng rợn. Có lúc còn chuẩn bị máy quay, để ghi hình lại những trận thư hùng cho thế hệ đàn em xem rồi tung lên mạng cho bàn dân thiện hạ bàn tán, biết ta đây là nữ lưu anh hùng (!).

Chuyện iu

Còn chuyện iu ư? Rất khác! Học trò ngày xưa cũng biết iu khá sớm nhưng thường là giấu kín trong lòng, không cho mấy ai biết, chỉ là những cử chỉ, những ánh mắt liếc nhìn xa xa gần gần. Họ thường bên nhau đi học, cùng giúp nhau tiến bộ…

Rồi những tối thứ 7, họ đến nhà xin phép gia đình đi dạo phố, ăn kem nhẹ nhàng. Mức độ thân thiết hơn thì đi coi ca nhạc, xem phim. Để biểu hiện tình cảm, họ tặng nhau những bông hoa hồng, tặng sách, đĩa nhạc… Con trai thì ôm ghi ta độc tấu, hát những bài tình ca lãng mạn hay nắn nót chép thơ tình của các thi sĩ nổi tiếng để thay lời muốn nói gửi cho người mình thương.

Còn học trò ngày nay iu như thế nào nhỉ? Rất ít có những mối tình lãng mạn theo kiểu romantic mà là iu theo kiểu bắt cặp: Con gái xinh thì yêu con trai giàu có, còn con trai xinh thì tìm yêu những cô gái vừa xinh vừa giàu. Và họ iu “mãnh liệt” hơn các thế hệ ngày xưa khi cùng một lúc có thể iu được 2 - 3 người! Thậm chí có cô nàng con triết lý “tim 4 ngăn thì phải yêu 1 lúc 4 chàng mới xứng tầm!”.

Khi “nhận” lời iu nhau, họ thường cùng nhau đi cà phê đèn mờ, vũ trường, một bộ phận còn đi… nhà nghỉ để tâm sự riêng tư!

Những tối thứ 7, các cặp đôi… không hoàn hảo này cùng nhau uốn lượn trên chiếc xe tay ga bóng loáng, rồi rủ nhiều cặp khác tụ họp đàn đúm, ăn chơi nhảy múa. Quà tặng thì thường có giá trị vật chất nhiều hơn là giá trị tinh thần, chẳng hạn áo quần, giày dép, túi xách, nhẫn vàng…


Xem tiếp


Gặp cô giáo dạy Sử được học sinh 'phát cuồng'


(Sẻ Xanh) - Cô Lê Thị Mỹ Dung – giáo viên dạy Sử trường THPT Phan Đình Phùng (Hà Nội) đã vô cùng bất ngờ và ngỡ ngàng khi chỉ sau một đêm trở thành người nổi tiếng.

Chỉ sau 2 ngày, fanpage hâm mộ cô Lê Thị Mỹ Dung trên mạng xã hội đã nhanh chóng tăng mạnh và có tới hơn 7.000 lượt người ủng hộ. Cô Dung bất ngờ trở thành “người nổi tiếng” bất đắc dĩ. Hai ngày nay đã có hàng trăm cuộc điện thoại của các phóng viên, của các học sinh cũ, bạn bè của cô gọi điện về chúc mừng.

Thầy Kiều Trung Tiến, Hiệu trưởng Trường THPT Phan Đình Phùng đã đoán ngay ra được vấn đề khi có điện thoại gọi tới, bởi không ít phóng viên đã xin liên hệ phỏng vấn cô. Đối với thầy Tiến, từ bao năm nay, cô Dung vẫn là một trong những giáo viên “nổi tiếng” được học trò yêu mến.

Trước tình cảm của hàng nghìn học trò dành cho mình, cô Dung cảm thấy quá bất ngờ và xúc động. Bản thân cô Dung thường ngày phải chăm lo cho chồng con, soạn giáo án, tham gia giảng dạy nên cũng không có nhiều thời gian lên mạng. Vì vậy, mới gần đây, thông qua những cuộc điện thoại của các học trò, cô mới được biết mình có một lượng fan hâm mộ hùng hậu đến thế.


Cô Dung xúc động chia sẻ: “Học trò yêu ai ghét ai là các con thể hiện ngay dù bằng cách này hay cách khác. Đối với một người giáo viên, khi được biết có rất nhiều học sinh đang dành tình cảm yêu mến đối với mình thì đó là niềm vui, niềm hạnh phúc vô giá”.

Đối với cô, hành động này của các em học sinh cũng thể hiện rằng những công sức cô dành cho học trò đã được các em ghi nhận.

“Học sinh bây giờ tinh lắm. Ai yêu quý các em thực lòng là các em biết ngay. Đối với một người giáo viên, quan trọng nhất là phải thực sự yêu quý học trò của mình” - cô chia sẻ.


Cách dạy “lạ”

Nhiều người vẫn cho rằng, môn Sử là một môn học khô khan và thường làm học sinh căng thẳng, nhưng cô Dung lại biết cách khơi dậy sự ham học hỏi của các em học sinh đối với môn học này.

Cô Dung quan niệm: “Tiêu chí của mình là dạy nhẹ nhàng, giúp trò nắm được kiến thức cơ bản, trọng tâm ngay trên lớp chứ không nhồi nhét tất cả những gì trong sách giáo khoa”. 

Thực tế, hiện nay tại trường THPT Phan Đình Phùng cũng không có nhiều em học sinh lựa chọn Lịch sử là môn thi đại học. Vì vậy, với yêu cầu kiến thức của một kỳ thi tốt nghiệp, cô Dung luôn tối giản kiến thức để giúp học sinh không cảm thấy quá căng thẳng đối với môn học.

Đối với mỗi con số, mỗi sự kiện, cô thường giúp học sinh liên hệ đến một ví dụ thực thế để các em có thể nhớ được lâu hơn một cách đầy tính khoa học. Mỗi sự kiện, các em đều được tạo điều kiện để đưa ra chính kiến và quan điểm riêng của mình. Cuối cùng, cô chỉ là người tổng kết các ý kiến để có được nội dung chính xác nhất.

Đối với cô Dung, việc giảng dạy không thể thiếu được sự dí dỏm và hài hước vì đa số các em học sinh đều thích điều này. Khi giáo viên biết truyền đạt kiến thức bằng cách nói nhẹ nhàng và hài hước, học sinh sẽ dễ tiếp thu bài học hơn.

Nhiều học sinh không thuộc bài khi lên bảng đều rất sợ phải đối mặt với giáo viên. Vì vậy, ngay cả những tình huống này, cô Dũng vẫn dùng lời nhẹ nhàng pha chút dí dỏm để học sinh tự nhận ra khuyết điểm của mình. “Vậy tại sao không học bài. Cô tưởng có người yêu đi chơi thì mới không học bài chứ nhỉ?”. Cô Dung chia sẻ một trong những “chiêu thức” cô sử dụng.

Cô Dung và các học trò của mình...

Theo quan điểm của cô Dung, đối với những học sinh cá biệt trong lớp cũng không nên dùng biện pháp quát mắng hay dọa nạt các em về điểm số. Muốn các em tập trung mình thường dành lời khen, động viên hoặc đơn giản như nhờ các em này trả bài kiểm tra để trò thấy rằng mình cũng rất có giá trị.

Khi gặp những học sinh cá biệt dám lên mặt cãi lại, cô Dung vẫn biết cách kiềm chế để cuối giờ gặp riêng học sinh đó để tâm sự. Nhiều học sinh cá biệt, cũng vì thế đã bị cô “cảm hóa” đã nhận ra lỗi của mình.

Đối với những lớp do cô làm chủ nhiệm, nhiều học trò vẫn coi cô như một người mẹ thứ hai của mình. Biết bao nhiêu những vui buồn của gia đình, giận hờn, ghen ghét đố kỵ trong nhóm bạn hay cả chuyện yêu đương nam nữ, các cô cậu học trò đều tìm đến cô tâm sự. Thậm chí có nhiều học trò nửa đêm còn gọi điện cho cô để tâm sự, nghe cô khuyên giải.

Lúc đó, cô Dung lại đứng ra giảng hòa cho các bên. Đối với chuyện tình yêu, cô không ngăn cấm nhưng luôn nhắc nhở những học sinh của mình rằng: “Cuộc đời ai cũng phải yêu. Cô không cấm được các em. Nhưng ở mỗi thời điểm các em chỉ được phép lựa chọn một thứ thôi. Em có hứa với cô nếu yêu nhưng vẫn học giỏi, học tốt không".

Đối với cô Dung, khi thấy học trò của mình ngày càng trưởng thành, cứng rắn và giỏi giang hơn thì đó đã là niềm hạnh phúc vô bờ đối với một giáo viên.

Thỉnh thoảng, những cuộc điện thoại của những học trò cũ gọi về hỏi thăm hay thông báo về những thành công đầu tiên cũng khiến cô ấm lòng và thêm gắn bó với nghiệp dạy, gắn bó với các trò.


Xem tiếp


Cô giáo dạy Sử khiến teen 'phát cuồng'


Mặc dù phụ trách một môn học được coi là 'khó nhằn' với học sinh Phan Đình Phùng, nhưng cô Dung dạy sử có hẳn cả một hội phát cuồng vì cô trên mạng xã hội.
Đang công tác tại trường THPT Phan Đình Phùng (Hà Nội), cô Dung phụ trách giảng dạy môn Sử được học trò yêu mến bởi cá tính của mình. Nhiều bạn đã "ngất ngây" ngay lần gặp mặt và tham gia tiết học đầu tiên với cô.
Bạn Vân Trang, quản lý của fanpage Hội phát cuồng vì cá tính cô Dung chia sẻ: “Mình làm ra trang này với mục đích thể hiện tình cảm của mình đối với cô Dung. Không chỉ có mình mà còn rất nhiều bạn khác 'like page' để thể hiện sự yêu mến đó”. 
Fanpage Hội những người phát cuồng vì cô Dung có tới trên 2.000 lượt like (thích). Đây là con số không nhỏ đối với một giáo viên. Trên fanpage, những câu chuyện về cô được các bạn chia sẻ mỗi ngày. Tất cả đều thể hiện sự yêu mến, ngưỡng mộ và thậm chí là… phát cuồng vì cô.
Có một điều khá thú vị là trên fanpage này, các teen còn viết và đăng về những “điển tích” và “những câu nói bất hủ” của cô. Bất kỳ một ai đọc được những bài viết ngắn này đều cảm nhận được rằng cô Dung là một giáo viên rất có cá tính.
Một bạn trên trang chia sẻ: “Có lần trong giờ kiểm tra, cô phát hiện ra mấy đứa đang quay bài. Cô thu hết lên bàn rồi bảo, 'quay ruột mèo' là kiểu quay... quê nhất trên đời. Cả lớp nhao nhao lên hỏi cô quay kiểu nào mới hay. Cô bảo, thi tốt nghiệp xong tôi sẽ dạy”. Không chỉ có việc học mà ngay cả những câu chuyện trong cuộc sống cũng được cô chia sẻ cùng với học trò của mình.
Một bạn khác kể: “Ngày 8.3, người yêu cô đi công tác xa, cô không thấy gửi hoa, quà... chúc mừng gì. Và thế là cô Dung thân yêu đã gửi hẳn cho chú ấy một tấm thiếp lên đơn vị với nội dung: Chúc mừng anh ngày 8.3”.
Gần gũi với học trò, không mô phạm, không nhàm chán đó là nhận xét và cảm nhận rõ ràng nhất ở những bạn học sinh từng được cô giảng dạy.
Bạn Mai Anh (học sinh trường Phan Đình Phùng) chia sẻ: “Cô không chỉ quan tâm đến học sinh mà còn rất hài hước và tâm lý. Mỗi tiết Sử của cô đều rất vui và thú vị. Trong giờ học, nếu lúc nào cô thấy học sinh có vẻ không hứng thú với bài học là cô lại kể chuyện vui để lấy tinh thần cho cả lớp. 
Vì vậy, tiết học của cô không bao giờ nhàm chán. Đan xen vào những sự kiện, cô hay kể nhiều chuyện lịch sử vui để bọn mình thêm chú ý. Học Sử của cô, nghe cô giảng thì mình đảm bảo 100% học sinh về nhà chỉ đọc 5 phút là nhớ được bài”.


Xem tiếp


Lưu bút học trò


(Sẻ Xanh) - Mỗi khi xuân sang, hè sắp đến bạn bè chung trường chung lớp lại chuyền tay nhau từng quyển lưu bút xinh xinh để ghi lại những dòng lưu niệm.

Tích tắc, tích tắc,… tiếng thời gian trôi qua vẫn nhẹ nhàng, vẫn ôn tồn như bao giờ, vậy mà giờ đây nó lại thấy dồn dập, nhanh chóng quá đi...

Chưa bao giờ nó lại thấy quý và tiếc thời gian như bây giờ, thời khắc mà chỉ một tháng nữa thôi sẽ mãi mãi không còn nữa một Linh Lùn nhí nhảnh, chạy nhảy lung tung trong tà áo trắng tinh khôi tuổi học trò. Không còn những tiết học nhàm chán mà nổi hứng ghẹo phá một Núp trẻ con “chịu đựng”, một Bình lãnh cảm nhưng lâu lâu lại phán những lời nói KHÔNG THỂ NGỜ.

Không còn một Huyền vui vẻ, hiền lành, một người bạn luôn nhắc nhở nó trong vấn đề học bài, người luôn chia sẻ những buồn vui cùng nó,… Nó thật nhiều bạn, nhưng có lẽ Huyền là người bạn hiền nhất và cũng đặc biệt nhất vì nó không dám gọi Huyền là mày – tao dù rằng đó là một cách gọi tự nhiên của những người bạn…

Sẽ không còn một tổ hai mệnh danh là “nhóm người dzui dzẻ nhưng dơ dáy” sẽ không còn những tiếng cười vang, “tiếng sủa văng vẳng” của hai bàn cuối, mà nhiều nhất có lẽ là Pjpj Nguyễn, Linh Nhô,…Không còn một Bảo “nhu nhược” bị điều khiển với chính thú cưng của mình,… Sẽ không còn “Vàng”, “Mun” hay “Đốm”nào nữa, những người bạn cùng “chuồng thú” với nó, gọi nó là Mực nữa,… sẽ chẳng còn một Kim Lĩnh đáng yêu nhưng cũng đáng ghét, chẳng còn những lúc đùa vui, gán ghép “tiểu thư” Như Mĩ cùng “em bé” dễ thương của lớp A1pro dáng ghét,...

Chẳng còn nhìn thấy Thành “đại ca” bước lên bục làm những bài toán khó để rồi cùng trầm trồ bảo nhau “siêu nhân”,…sẽ chẳng còn những phút giây lơ đãng, thả hồn vào gió, ngắm trời qua cửa sổ để rồi giật nảy mình khi thầy cô gọi đến. Nó từng mong lớp 12 trôi qua thật nhanh để không còn phải lo đến chuyện chuẩn bị bài, học bài cũ,..trước khi đến lớp, không còn sợ cảm giác sợ khi kiểm tra miệng,..

Vậy mà ngày hôm nay đây – ngày học cuối cùng phải lo đến sách vở, để rồi tuần sau thi học kì rồi chỉ việc ôn thi Tốt nghiệp, Đại học thì nó lại giật nảy cả người, ngẩn ngơ: sao nhanh quá vậy? Để rồi ùa vào trong nó là những nuối tiếc, nỗi buồn buâng quơ không gọi thành tên.

Tiếng nấc nghẹn khẽ bậc thành tiếng, Nó không ngờ giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Chưa bao giờ nó nghĩ rằng nó sẽ khóc vì điều này nhưng giờ thì thật lạ lùng,… Khẽ lau nước mắt, ngước mặt cao lên để ngăn cản những giọt nước mắt, sao mà sóng mũi cay cay…

Ba năm – quãng thời gian không quá dài nhưng đủ để đọng trong nó bao hồi ức không bao giờ quên được. Nhớ ngày đầu bỡ ngỡ vào lớp 10A1 – cái lớp chọn mà nó từng ao ước, nó thấy thật cô đơn vì không có những người bạn thân của cấp 2. Nhưng chỉ một tháng ngắn ngủi sau đó, dường như cái tính thân thiện và dzui dzẻ của nó đã giúp nó rất nhiều trong việc kết bạn, đầu tiên là Lý em, Thành mập, Mỹ,…đặc biệt nhất là Thành “success”, người đã trở thành thằng bạn thân “láo xược” của tôi, cãi nhau, giận hờn thậm chí là ghét nữa.

Thế mà lại hòa nhau, lại là bạn của nhau 3 năm đủ cả hai hiểu thật rõ về nhau, tình bạn cũng thật đầy ắp kỉ niệm, dậy mà giờ đây lại sắp chia tay sao? Không, nó không muốn như vậy tí nào? Còn đâu...

Nó biết giờ đây chi còn đó bóng sân trường rực nắng, ngoái mắt lại trước khi bước khỏi cánh cổng là hình ảnh nó rượt đuổi ai đó vì một điều ngớ ngẩn, ví như gọi nó là lùn chẳng hạn?

Nó không hề ghét cái tên đó, chỉ là chút đùa vui thui, cũng bình thường, thế mà giờ đây, nó yêu quá cái tên Linh Lùn, nhớ quá lúc cuối giờ heo Núp gọi mình là lùn, nhớ quá tiếng í ới gọi nhau của “mí nhóc” gọi mình đi cangtin, nhớ quá những lúc cả lớp hò nhau vì một điều gì được cho là thú vị…..và một kỉ niệm không bao giờ nó quên được là hai lần cắm trại, bao hình ảnh đáng yêu của lớp hiện lên, và thực sự nó không thể tiếp tục nghĩ gì được nữa, nó khóc...

Tiếng gọi của khát vọng và tương lai vẫn luôn thúc gicuj nó, tất nhiên nó không muốn ai thất vọng về nó, đặc biệt đó là bản thân và gia đình thân yêu. Nó biết ba mẹ kì vọng thật nhiều vào nó, nó là con út, gia đình đã trải qua không biết bao thăng trầm nhưng có lẽ nó là đứa con sướng nhất trong các con của ba của me nó…Và vì vậy, trái tim và ý thức đều không cho phép nó phạm sai lầm trong đợt thi quyết định cuộc đời nó chuẩn bị tới đây, 2 tháng_khoảng thời gian sao mà thật ngắn ngủi nhưng nó sẽ cố gắng hết mình để không phải hối hận bất kì điều gì cho sau này...

Sẽ mãi tồn tại và sống trong nó một a1 đầy tình yêu với sự dìu dắt của “mom” Nhung thân thương. Dù đi đâu và về đâu, sẽ mãi mãi nó không bao giờ quên được những hồi ức đẹp đấy. Nó sẽ giữ thật cẩn thận cuốn lưu bút cuối năm bạn bè chuyền tay nhau, giữ mãi trong tim những kỉ niệm đẹp ấy để rồi những lúc gục ngã vì mệt mỏi trên đường đời nó lại giở những trang hồi kí đó để nhớ rằng mình đã từng sống vui vẻ và hạnh phúc như thế nào  để rồi lại sống trong niềm niềm tin vững vàng vượt qua thử thách đường đời...

Cao Nữ Thùy Linh

(Lớp 12a1, niên khóa 2009-2012, Trường THPT số 1 Tuy Phước, Bình Định)


Xem tiếp


Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học


(Sẻ Xanh) - Cái ngày trọng đại ấy - ngày đầu tiên tôi đi học, đã trôi qua thật ngọt ngào ở một lớp học bé xíu ươm màu nắng...
 
Sáng sớm, dưới những hàng phượng chiu chít bông, có một con bé lẽo đẽo ôm tập theo vành nón mẹ đi học. "Đi học", một khái niệm hoàn toàn xa lạ với cô bé, bảo sao nó không hồi hộp? Bao nhiêu câu hỏi cứ thi nhau hiện lên trong đầu nó cốt để vẽ ra một bức tranh về ngôi trường kia. Mải mơ mộng, con bé không biết đã đến nơi tự lúc nào. Mẹ nó đang nói chuyện với cô giáo, thỉnh thoảng lại cười chỉ vào nó, nhưng nó đâu quan tâm.
Kia là "Ngôi trường". Một khoảng sân không tường rào, thênh thang gió, lô xô đủ thứ cây ăn quả chín mọng mà đứa con nít nào cũng phải thèm. Một phòng học bé xíu ngói đỏ tường rêu meo mốc núp dưới tầng lá xanh. Một lũ nhóc lít nhít cùng tuổi nó đang nô giỡn ầm ĩ trên bậc thềm đất nện. Bỗng, mẹ đẩy nhẹ con bé về phía cô. Đến bây giờ nó mới ngắm cô thật kĩ. Cô đã lớn tuổi, mái tóc dài hoa râm và đôi mắt thật hiền. Khom người, cô chìa tay về phía nó. Phải là người khác thì con bé đã quay đi, dấu mặt sau lưng mẹ mếu máo sợ. Nhưng sao ở gần cô nó lại thấy thiệt ấm áp thương thương. Lạ ghê! Se sẽ đặt nắm tay bé xíu vào bàn tay cô, con bé cúi đầu bi bô: "Con chào cô ạ!".

Giờ học đầu tiên cô không cho nó tập tô chữ như chị Hai kể. Cô giáo dặn dò đủ điều, từ chuyện chỗ ngồi đến việc bao vở, cầm bút... Chuyện gì cô cũng hướng dẫn kĩ. Nhưng nó đâu có nhớ gì đâu. Mà nhớ làm chi cho mệt, thế nào trưa nay đón, mẹ cũng hỏi cô rồi chuẩn bị tươm tất cho nó cả thôi. "Nhưng - cô đột ngọt chuyển giọng làm nó chú ý - trước khi là học sinh các con phải nhớ: Tiên học lễ, hậu học văn" con bé khoanh tay ngay ngắn trên tập vở, mắt xoe tròn lắng nghe bài giảng đầu đời! Bây giờ nó cũng đang đi học như ai, cũng đường hoàng ngồi trong lớp học, cũng được nghe lời cô giáo giảng để... để... À, đúng rồi! Để "Mở mang tri thức" y như lời ba nói tối qua.

Nửa buổi học đầu tiên trôi qua êm thấm. Ra chơi. Cô giáo vừa quay lưng cất hộp phấn, lũ trẻ đã đua nhau ào ra sân. Con bé líu ríu chạy theo. Vui ghê! Mà cũng lạ ghê, lần đầu tiên con bé chơi giữa nhiều người lạ mà không hề mè nheo mít ướt. Ban đầu, ai cũng lạ hoắc lạ huơ nhưng rồi đều nhập cuộc nhanh chóng vào những trò chơi hấp dẫn. Tiếng cười làm nắng hè rộn rạo vang lên ngập khoảnh sân nhỏ. Đột nhiên: "Xoảng!". Chiếc dép của con bé bay tít lên cao. Dưới đất một chậu cây vỡ tan tành. Miếng chậu văng ra quẹt cả vào má nó. Lũ bạn kinh hãi, trố mắt vây quanh. Con nhóc nằm bẹp dưới đất oà lên. Đau thì ít, sợ thì nhiều. Nó sợ cô giáo giận nó, mắng rồi không cho nó đi học nữa. Sợ phải xa nơi này - cái nơi mà nó đã yêu ngay từ lần đầu đặt chân đến. Cô giáo tất tả chạy ra, đỡ nó len, phủi bụi. Con bé nhắm tịt mắt chờ cô mắng. Một tấm khăn ướt, lạnh tê cả người áp vào mặt nó. Con bé ngạc nhiên, ti hí nhìn hàng lông mày thanh thanh đang xô vào tròng kính.

Buổi học lại bắt đầu. Nó được đặc cách ngồi trong lòng cô để nghe chuyện. Giọng cô thật hay chứ không như tiếng ba ồm ồm, cũng không lách cách giống chị Hai. Lâu lâu, nó cứ phải có gìm tiếng nấc để khỏi làm cô ngừng lại: "Hết đau chưa con?". Rồi cô vỗ nhẹ vào đùi nó tiếp tục kể. Con bé ngả vào cô. Nghe thật dịu êm!

Đến khi nó tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao và mẹ đã đợi sẵn ở cửa tự lúc nào. Nó dụi mắt, tuột xuống, ôm tập sà vào lòng mẹ rồi líu ríu chào cô. Trên đường về nhà nó cứ nhắc mãi: "Mai mẹ nhớ gọi con dậy sớm đi học nghe!".

Thoắt cái đã tám năm trôi qua. Con bé ngày ấy đã là tôi của bây giờ. Một cô học trò hằng ngày vẫn đạp xe đến trường. Vẫn vui đùa nghịch ngợm với bạn bè. Vẫn tíu tít kể chuyện khi có ai hỏi về vết sẹo trên má. Để rồi, mỗi khi đi ngang qua chốn ấy bỗng dừng lại bật cười ấm áp.


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (5) - bản tiếng Việt


Vợ tôi đó
Một vị khách quay sang một người ngồi bên và chê bai giọng ca của một phụ nữ đang hát giúp vui cho họ.
- Giọng ca gì nghe mà khiếp! Anh có biết bà ta là ai không?
- Biết chớ - chủ nhà trả lời - Vợ tôi đó.
- Ái chà, xin lỗi anh. Thực ra thì không phải do giọng ca của chị ấy. Chính cái thứ hổ lốn mà chị nhà buộc lòng phải ca hát lên mới là khiếp. Tôi không hiểu đứa nào lại đi viết một bài ca kinh khủng như vậy?
- Tôi viết đấy.


Can trường và tế nhị
- Can trường và tế nhị khác nhau ra làm sao?
- À, đi ăn ở một nhà hàng xịn mà không buộc boa cho bồi bàn tức là can trường.
- Ra thế. Còn tế nhị?
- Tức là hôm sau nên chọn nhà hàng khác mà ăn.


Nịnh bợ
Nhà phê bình: - Ôi! Cái gì thế kia? Một bức tranh tuyệt vời! Quá sâu sắc! Quá tinh tế!
Họa sĩ: - Cái gì? Ðó là chỗ tôi chùi cọ cho sạch sơn đấy.


>>> bản tiếng Anh


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (5) - bản tiếng Anh


She's My Wife
One of the guest turned to a man by his side to criticize the singing of the woman who was trying to entertain them.
"What a terrible voice! Do you know who she is?"
"Yes", was the answer. "She's my wife"
"Oh, I beg your pardon. Of course, it isn't her voice, really. It's the stuff she has to sing. I wonder who wrote that awful song?"
"I did", was the answer.


The Difference Between Valor And Discretion
"What's the difference between valor and discretion?"
"Well, to go to a swell restaurant without tipping the waiter would be valor"
"I see. And discretion?"
"That would be to dine at a different restaurant the next day".


Flattering
Critic: "Ah! And what is this? It is superb! What soul! What expression!"
Artist: "Yeah? That's where I clear the paint off my brushes".
Trần Nhật Giáp


>>> bản tiếng Việt


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (4) - bản tiếng Việt


Học tiếng Pháp để là gì?
- Vì cớ gì mà gia đình Green lại học tiếng Pháp chứ?
- Họ vừa nhận nuôi một bé sơ sinh người Pháp nên muốn hiểu nó sẽ nói gì khi bắt đầu tập nói.


Gà và chó
Jones: - Xin lỗi anh bạn vì con gà nhà tôi xổng chuồng và bới nát khu vườn của anh.
Smith: - Không sao đâu, con chó nhà tôi đã xơi tái con gà của anh rồi.
Jones: - Hay quá! Tôi vừa mới cán chết con chó nhà anh đây này.


Tình bạn thẳng thắn
- Có lần một người bạn và tôi đồng ý nên nói cho nhau biết tất cả lỗi lầm của người kia, như thế sẽ có ích cho cả hai.
- Kết cục thế nào?
- Suốt năm năm rồi bọn tôi không thèm nói chuyện với nhau nữa.


>>> bản tiếng Anh


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (4) - bản tiếng Anh


Why Do They Have French Lesson?
"What's the idea of the Greens having French lessons?"
"They have adopted a French baby, and want to understand what she says when she begins to talk".


The Hen And The Dog
Jones: "Sorry, old man, that my hen got loose and scratched up your garden".
Smith: "That's all right, my dog ate your hen".
Jones: "Fine! I just ran over your dos and killed him".


Our Faults
"Once a friend of mine and I agreed that it would be helpful for each of us to tell the other all our faults"
"How did it work?"
"We haven't spoken for five years".


>>> bản tiếng Việt


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (3) - bản tiếng Anh


Let's Work Together
"Can you tell me how to get to the post office?"
"That's just where I want to go. Let's work together. You go south, and I'll go north, and we'll report progress every time we meet"


The French People Have Difficulty
"Did you have any difficulty with your French in Paris?"
"No, but the French people did"


Great Mystery
Newsboy: "Great mystery! Fifty victims! Paper, mister?"
Passerby: "Here boy, I'll take one" (After reading a moment) "Say, boy, there's nothing of the kind in this paper. Where is it?"
Newsboy: "That's the mystery, sir. You're the fifty first victim".


>>> bản tiếng Việt


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (3) - bản tiếng Việt


Ta hãy phối hợp với nhau
- Nhờ anh chỉ cho đường đến bưu điện?
- Chính tôi cũng muốn tới đó. Ta hãy phối hợp với nhau. Anh đi hướng nam, tôi đi hướng bắc, và chúng ta sẽ tường thuật lại tiến triển mỗi khi mình gặp nhau.


Người Pháp không rành tiếng Pháp
- Anh có gặp khó khăn gì với vốn tiếng Pháp của anh khi tới Paris không?
- Không có, nhưng người Pháp thì quả là có thật!


Bí mật khủng khiếp
Chú bé bán báo:
- Bí mật khủng khiếp đây! Năm mươi nạn nhân! Mua báo không, thưa ông?
Khách qua đường:
- Lại đây, tao lấy một tờ.
Ðọc qua một hồi.
- Này, thằng nhóc kia, trong báo có thấy tin nào như vậy đâu. Nó nằm ở chỗ nào?
Chú bé bán báo:
- Ðó chính là điều bí mật, thưa ông. Ông là nạn nhân thứ năm mươi mốt đấy.


>>> bản tiếng Anh


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (2) - bản tiếng Việt


Giá trị của những bài học nhạc
- Những bài học nhạc của con gái tôi là cả một gia sản của tôi đó.
- Tại sao vậy?
- Chúng giúp tôi mua được các ngôi nhà của hàng xóm chỉ bằng nửa giá tiền thôi.


Cảnh sát và phóng viên
Cảnh sát vùng quê (tại hiện trường một vụ án mạng):
- Anh không được vào đây.
Phóng viên:
- Nhưng tôi được phái đến đây làm vụ án mạng này.
Cảnh sát vùng quê:
- Anh muộn mất rồi, vụ án mạng đã có người làm xong rồi.


Bò ăn cỏ
Họa sĩ: - Bức tranh đó vẽ một con bò đang ăn cỏ đấy, thưa ông.
Khách: - Có thấy cỏ đâu?
Họa sĩ: - Con bò ăn hết rồi.
Khách: - Thế còn con bò đâu?
Họa sĩ: - Chứ bộ ông tưởng con bò lại ngu đến mức đứng ỳ ở đó sau khi đã ăn hết cỏ sao ông?


>>> bản tiếng Anh


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (2) - bản tiếng Anh


My Daughter's Music Lessons
"My daughter's music lessons are a fortune to me?"
"How is that?"
"They enabled me to buy the neighbors' houses at half price".


A Policeman And A Reporter
Country Policeman (at the scene of murder): "You can't come in here"
Reporter: "But I've been sent to do the murder"
Country Policeman: "Well, you're too late; the murder's been done".


A Cow Grazing
Artist: "That, sir, is a cow grazing"
Visitor: "Where is the grass?"
Artist: "The cow has eaten it"
Visitor: "But where is the cow?"
Artist: "You don't suppose she'd be fool enough to stay there after she'd eaten all the grass, do you?"

>>> bản tiếng Việt


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (1) - bản tiếng Anh


Money And Friends
"Since he lost his money, half his friends don't know him any more".
"And the other half?".
"They don't know yet that has lost it".


Father Wants To Go To Bed
Next-door Neighbor's Little Boy: "Father say could you lend him your cassette player for tonight?".
Heavy - Metal Enthusiast: "Have you a party on?".
Little Boy: "Oh, no. Father only wants to go to bed ".


The River Isn't Deep
A stranger on horse back came to a river with which he was unfamiliar. The traveller asked a youngster if it was deep.
"No", replied the boy, and the rider started to cross, but soon found that he and his horse had to swim for their lives.
When the traveller reached the other side he turned and shouted: "I thought you said it wasn't deep?"
"It isn't", was the boy's reply: "it only takes grandfather's ducks up to their middles!"

>>> bản tiếng Việt


Xem tiếp


Truyện cười song ngữ (1) - bản tiếng Việt


Tiền và bạn
- Từ ngày hắn mất tiền, phân nửa bạn bè của hắn không còn biết tới hắn nữa.
- Còn nửa kia?
- Họ chưa biết là hắn đã mất tiền.


Bố cháu muốn đi ngủ
Chú bé hàng xóm cạnh nhà: - Bố cháu hỏi tối nay chú có thể cho bố cháu mượn cái cassette được không ạ?
Người mê nhạc rock nặng: - Bộ nhà cháu có tiệc tùng gì hả?
Chú bé: - Ồ không, bố cháu chỉ muốn đi ngủ.


Dòng sông không sâu
Một lữ khách đi ngựa đến một dòng sông xa lạ. Ông ta hỏi một thiếu niên xem dòng sông ấy có sâu không.
- Không đâu - chú bé đáp, và người kỵ mã bắt đầu vượt sông. Nhưng ngay sau đó ông nhận ra cả người lẫn ngựa đều phải bơi trối chết.
Khi người lữ khách đã tới bờ bên kia, ông quay lại hét lên:
- Tao cứ tưởng mày nói là sông không sâu?
- Ðúng thế mà - Chú bé đáp - nước sông này chỉ ngập ngang bụng lũ vịt của ông cháu thôi.

>>> bản tiếng Anh


Xem tiếp


 

Khách ghé thăm

Flag Counter

Tìm kiếm trên sexanh.com

© 2010. Góp ý bài viết: comment trên trang Sẻ Xanh.com. Góp ý khác gửi mail cho Sẻ Xanh