Câu chuyện về bà lão bán rau
(Sẻ Xanh) - "Ăn rau không chú ơi?". Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...
Gã không ngờ.........!
Một câu chuyện cảm động làm nức nở mạng xã hội Facebook có tên là Bà lão bán rau. Dựa theo câu chuyện này, để dễ nhớ, blogger Bùi Hoàng Tám đã “chuyển thể” thành một bài thơ. Xin trân trọng giới thiệu.

Sống bằng gì bây giờ?
(Sẻ Xanh) - Xã hội văn minh nhất là xã hội có một nền pháp luật chan chứa tình người, có cái gốc nhân bản bền vững.
Nếu chúng ta ai đã từng trải qua những ngày khó khăn của thời sau Cách mạng tháng Tám, những ngày chết chóc, máu lửa ở miền Nam, miền Bắc, khi cơm áo gạo tiền không thừa thãi như bây giờ, đều hiểu rằng nếu không có tình người thì không ai vượt qua nổi những thử thách cam go ấy.
Thời ấy, con người thương yêu, đùm bọc nhau, coi trọng chữ tín, tình thương, danh dự hơn tiền bạc, của cải. Dân với quân như cá với nước. Cán bộ với dân như người một nhà.
Quý hiếm thường đi đôi nhưng đồng tiền hiếm mà lại không được quý. Những người dân lấy bọc tiền gói trong mo cau đưa ông chỉ huy nào đó vay mua gạo cho lính, nhận một cái giấy biên nhận với chữ ký loằng ngoằng, không cần biết tên người ký là ai, thuộc đơn vị nào, lại gác lên bếp, quên luôn. Không ai mặc cả, đòi hỏi một lời khen hay bất cứ cái gì. Vì thương bộ đội, vì tình người, vì kháng chiến chứ không ai nghĩ tới chuyện góp tiền đầu tư kiếm lãi. Bạc vàng bỗng nhiên bị coi nhẹ như lông hồng. Thời đó nếu ai bảo "Tình bạn là tạm thời, quyền lợi là vĩnh viễn" thì chắc đã bị nhổ vào mặt.
Ngày nay, dù nước ta vẫn là một nước nghèo, đa số dân chúng vẫn còn thiếu thốn nhưng so với trước thì của cải dồi dào hơn, kiếm tiền dễ hơn, hàng hóa phong phú hơn. Nhiều người có tiền để dành trong tài khoản ngân hàng, không ít người trở nên giàu có (chính đáng hoặc bất chính) cỡ triệu phú đô la. Nhưng có cái lạ là tiền càng nhiều, tiền lóe sáng khắp nơi cả trong phòng hợp cẩn đêm tân hôn, thì tiền lại càng được quý, được vồ vập. Quy luật hiếm mới quý không còn nữa.
Người ta hô hào, khuyến khích, coi việc làm ra tiền nhiều hơn là "ưu việt". Người có tiền thì lập tức có quyền sai khiến, khinh khi, thậm chí coi rẻ người khác. Tình người dường như quá dễ dàng bẹp dí trước đồng tiền và tiện nghi, dù là thứ đồng tiền thất lý, phi nghĩa, dù đó là những thứ tiện nghi nhiều khi rất quái đản của xã hội tiêu dùng.
Chỉ cần lướt mạng hoặc mở nhật trình vào bất cứ thời điểm hay ngày tháng nào đó, chúng ta đều phải rùng mình đến ớn lạnh trước hàng đống tin tức không ai muốn thấy, muốn đọc, nếu có nhắc lại cũng chỉ thêm đau lòng. Tội ác của tuổi vị thành niên, của thành niên và cả của những người lớn tuổi tưởng đã thoát được tục lụy.
Bức tranh khá ám đạm xảy ra hàng ngày ấy chỉ có một màu ảm đạm của đồng tiền. Giết cha, đánh mẹ, bán em gái, con gái sang Tàu cũng vì tiền. Bán rẻ, thọc lưng đồng chí bạn bè, dù bằng dao găm hay thủ đoạn tinh vi bọc nhung cũng chỉ vì tranh ăn. Ai biết tình người là đâu?

Ảnh minh họa: TBKTSG
Tất nhiên, giữa đống băng giá lạnh lẽo vẫn còn lóe sáng lên tình người. Nhà giàu làm từ thiện, con nhà nghèo cắn răng giữ gìn nhân phẩm. Nhưng đạo đức truyền thống của cha ông thường được cất lên yếu ớt nhiều khi tuyệt vọng. Con người chân chính không phải lúc nào cũng có thể vượt qua được sức cám dỗ. Và tình người luôn luôn như cái mầm cây yếu ớt phải "liều mình như không có" để vươn khỏi sự đè nén của thói ty tiện, ác độc của lối sống phi nhân, phi tình nghĩa, lấy thành tích vơ vét tiền bạc làm "vẻ vang", lấy đau khổ và sự nghèo khó của đồng loại làm so sánh để tự hào, làm "bánh mì" để sống tiếp.
Từ bao giờ người ta đã quay mặt, hoài nghi với tình người? Phải chăng khi người ta chỉ phiến diện nhấn mạnh "làm giàu, làm giàu và làm giàu" sau hàng thập kỷ phải sống trong nghèo khổ của loạn ly và chiến tranh cũng như sai lầm bao cấp? Phải chăng người ta muốn thoát ra khỏi khủng hoảng khi công nhận quy luật khắc nghiệt của thị trường nhưng lại không kịp thiết lập một nền pháp trị có hiệu lực ngăn chặn sự lên ngôi của thói phi nhân vốn là nhân tố hủy hoại hiệu quả nhất sự lành mạnh của bất kỳ xã hội, chế độ nào? "Địa ngục là người khác" (L'enfer c'est l'autre - Jean Paul Sartre) vốn chỉ là một phát hiện về não trạng tinh thần của một xã hội bị băng hoại sau chiến tranh và giết chóc đã được mặc nhiên biến thành một khẩu hiệu để sống. Tai nạn là ở chỗ người ta nhắm mắt đạp lên người khác để vươn lên. Tình người, nhân tố kết dính con người bền vững nhất bỗng tan rã vô phương cứu chữa nếu không quay đầu về bến.
Không thể vì hốt hoảng trước một thực trạng xã hội vắng tình người mà lên án quy luật kinh tế thị trường. Cũng không thể quay sang với "đức trị" khi tình người được đề cao, rao giảng nhưng không ít trường hợp là để che đậy những mưu mô chà đạp con người của những kẻ ăn trên ngồi trốc nhằm duy trì đặc lợi, đặc quyền và kìm hãm xã hội trong nghèo nàn, lạc hậu hoặc tệ hơn trong sự quân bình phản tiến bộ có tác dụng hiệu quả nhất để tạo ra nghèo đói và suy đồi văn hóa.
Trong xã hội mới, tình người được đề cao nhưng pháp luật vẫn là tối thượng. Pháp luật không chống lại con người, không coi rẻ tình người mà trái lại, đảm bảo quyền của con người - tất cả mọi người, mọi lớp người - được sống, được yêu thương, được "mưu cầu hạnh phúc". Xã hội văn minh nhất là xã hội có một nền pháp luật chan chứa tình người, có cái gốc nhân bản bền vững.
Mọi con đường đều dẫn tới một xã hội pháp trị lấy con người (dân) làm gốc.
Nguyễn Quang Thân

Những Blog nổi tiếng và tai tiếng nhất Việt Nam
(Sẻ Xanh) - Cứ nửa giây trôi đi thế giới lại đón nhận một blog mới ra đời. Mỗi blog
đều có một phong cách riêng, một cá tính riêng. Người thì muốn blog của
mình được nổi tiếng, người thì lại muốn dùng nó vào những mục đích mang
tính thương mại, tính cộng đồng, tính chia sẻ…
Quan làm báo và Dân làm báo là những blog trái chiều đang khá nổi, thủ tướng đã có chỉ thị xử lý các trang thông tin này
Nếu bạn là một cư dân trong ngôi nhà blog Việt, chắc hẳn bạn không thể không biết đến 3 blog được coi là “đắt sô” nhất Việt Nam hiện nay.
CuongOZ, một thanh niên đang sống và làm việc tại Melbourn (Australia). Blog của Cuong OZ đã có hơn 1 triệu lượt người truy cập. Đây là blog có những bài phóng sự rất ấn tượng, đầu tiên như Dân chơi Hà thành và Dân chơi Sài thành với những chi tiết, hình ảnh miêu tả rõ nét về sự sa dọa, đua đòi, thác loạn của một bộ phận giới trẻ Hà thành và Sài thành hiện nay.
Khi phóng sự Dân chơi Hà thành lần đầu tiên được ra mắt và chia làm các phần cụ thể, nó đã tạo nên một cơn sốt trong giới Blogger (người lập blog) với hàng trăm lượt người truy cập mỗi ngày.
Nhiều lời commentary (bình luận) của các blogger được đưa ra để bày tỏ chính kiến của mình về các bài phóng sự trên. Người thì ủng hộ vì nó đã tái hiện rõ nét một bộ phận giới trẻ hiện nay, người thì chê bai vì nó đều là copy, nhặt nhạnh từ các website khác để tổng hợp thành.
Có một thời gian blog của Cuong Oz đã phải tạm đóng cửa vì các blogger tranh cãi với chủ nhân về tính xác thực của thông tin đã được post (đăng lên).
Một blogger tâm sự: “Cuong OZ đã quá nổi tiếng trong xã hội và cộng đồng blog vô tình tạo nên một trào lưu viết về những mặt trái của xã hội, đặc biệt là sự ăn chơi trong giới trẻ. Với những bài viết như thế, những blogger này muốn thu hút được nhiều người đến đọc và tạo danh tiếng cho blog của mình”.
Gần đây, CuongOZ đã đưa lên blog của mình tấm ảnh “khoe hàng” của 3 nữ sinh trường THPT Việt Đức (Hà Nội) với những lời bình luận đậm chất “dân chơi”. Điều này đã làm ảnh hưởng không nhỏ tới uy tín của trường và qua xác minh của Ban giám hiệu thì đó chỉ là ảnh giả mạo không đúng sự thật.
Thế là làn sóng phản đối của các blogger đã dâng trào tột đỉnh bằng những lời xỉ vả và nó đã khiến chủ nhân tạm thời phải đóng cửa blog của mình trong một thời gian. Cho đến bây giờ thì blog của CuongOZ đã hoạt động trở lại và những lời phản đối ấy dường như đã khiến blog Cường OZ càng trở nên nổi tiếng cũng như tai tiếng hơn.
Và tất cả những điều này giải thích tại sao blog không chỉ đơn giản là những trang nhật ký trực tuyến đơn thuần mà nó còn là phương tiện giao tiếp hiện đại nhất.
Nam Versace hiện đang là sinh viên năm thứ ba trường ĐH Xây dựng Hà Nội, một chàng vui tính và dễ gần với phương châm “lắng nghe, cảm thông và chia sẻ”.
Cùng chia sẻ những điều thú vị nhất trong cuộc sống, điều này đã chiếm được cảm tình của các blogger khó tính nhất. Tính đến thời điểm hiện tại số “Page view” trong blog của Nam là gần 700.000 lượt. Trung bình mỗi ngày có khoảng 1.000 đến 2.000 lượt người truy cập vào blog của Nam.
Nam tâm sự: “Tôi cũng như những người Việt trẻ khác thuộc về một thế hệ “open”, tức là rất cởi mở. Chúng tôi không còn e ngại, thậm chí rất mong muốn được chia sẻ những cảm xúc, suy nghĩ của mình với mọi người.
Nam là người tỏ ra rất am hiểu về lĩnh vực công nghệ thông tin, điều này thể hiện bằng những thủ thuật chinh phục máy tính, những kinh nghiệm sử dụng blog. Chính vì vậy Nam được nhiều người quan tâm và ủng hộ.
Ngoài ra blogger này còn có các bài phóng sự hấp dẫn đặc biệt như phóng sự ảnh Ngủ gật trong giảng đường. Phóng sự này đã giới thiệu khá đầy đủ những tư thế ngủ của sinh viên ta khi nghe giảng...
Có một thời gian Blog của Nam bị nhiều người ì xèo và làm chấn động blog giới Việt về số lượng người truy cập. Theo nhiều blogger, chủ nhân blog này đã “ăn gian” vì theo tính toán, với số entry viết được trong thời gian lập blog đến nay thì còn lâu mới đạt đến số lượng truy cập ấy.
Thế là những cuộc tranh cãi liên miên nổ ra cho đến khi nhiều blogger chợt nhận ra”những cuộc tranh cãi vô bổ như thế chả ích lợi gì” thì câu chuyện mới chấm dứt.
Sau một trong những cuộc tranh cãi vô bổ ấy, blog của Nam đã phải tạm nghỉ trong một thời gian dài và gần đây chủ nhân của nó đã mở cửa trở lại đầy bất ngờ. Blog Nam Versace bây giờ đã chuyển sang blog của hãng thời trang nam Maldinici.
ANDRE tên thật là Vũ Quang Hải hiện đang là du học sinh trường IPC (Internatinonal Porno College), New Zealand. Đây là một chàng trai đơn giản, dễ gần và rất bảnh trai.
Blog của Hải được lập cách đây hơn một năm và số lượng người truy cập là gần 700.000 lượt người. Blog của ANDRE nổi lên trong giới blogger với loạt bài giới thiệu về các bóng hồng và hot boy trên blog.
Đến với blog ANDRE bạn sẽ được chiêm ngưỡng những blogger khả ái nhất, những chàng “hot boy” điển trai và những kỉ lục vui trong giới blog. ANDRE đã rất khéo khi đánh vào thị hiếu của các blogger với những đề tài “hot” hiện nay vì đề tài hay thì nó mới sẽ quyết định con đường nổi tiếng của một blogger.
Các đề tài của ANDRE thường được chia thành các phần đơn lẻ, nhiều tập. Một là để nghe ngóng ý kiến phản hồi của các độc giả, hai là tạo sự hồi hộp bất ngờ để tránh gây những sự nhàm chán và bảo đảm cho những đề tài tiếp theo có chất lượng cao nhất.
Ví dụ như bài Bóng hồng blog đã đến phần 19 nhưng nó vẫn đang trong giai đoạn tiếp tục cập nhật… Theo các blogger cho biết là ANDRE hiện nay đang “bị” các người đẹp vây quanh đòi post ảnh của họ lên các phần “Bóng hồng blog” chỉ để được sự nổi tiếng.
Có lẽ blog của ANDRE hoạt động chuyên nghiệp nhất với những bài viết rất có ý nghĩa ví dụ như: Tiền-Giá trị thực tế cuộc sống, Lớp trẻ với nhận thức xã hội, Sách học hay đánh đố… và nó chiếm được cảm tình của không ít các blogger.
Khả năng nhìn nhận, đánh giá vấn đề rất tốt cộng thêm vào đó là sự sáng tạo miệt mài không ngừng nghỉ của chàng trai này đã cuốn hút rất nhiều “fan” hâm mộ đến với blog của mình và chẳng có gì ngạc nhiên khi blog ANDRE được xếp hạng trong 3 blog “đắt sô” nhất thời điểm hiện tại.
Nguyễn Chí Dũng

“Chiếc máng lợn” của thì tương lai!
(Sẻ Xanh) - Chỉ vì tranh giành, tị nạnh lẫn nhau, các con đã đưa người cha già gần 90 tuổi ốm đau, từ bệnh viện về đặt nằm ở vỉa hè hơn nửa ngày trời là hình ảnh xót xa của tình phụ tử. Buồn hơn, đó lại là những người con có học và giàu có...
Chiều 7/9, người dân sống trên phố Núi Trúc (Đống Đa – Hà Nội) và nhiều người đi đường đã chứng kiến hình ảnh hết sức thương tâm. Một cụ già gầy đét, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp nằm phơi giữa vỉa hè trong một ngày đầu thu thời tiết bất thường, lúc nắng, lúc mưa, khi lạnh, khi nóng… Cùng với đó là sự ồn ào, bụi bẩn của đường phố Hà Nội suốt 10 tiếng đồng hồ. Đó là cụ N, 87 tuổi.
Theo người dân cho biết, vợ chồng cụ N. có 4 người con, 2 trai 2 gái. Cách đây đã lâu, hai cụ li thân. Cụ ông chuyển đến nơi khác sống với người con trai út. Cụ bà sống với người con trai cả tại số 11, Núi Trúc.
Năm 2010, con trai cả của cụ qua đời, người con dâu cả là bà H. ở tại đó chăm sóc bà mẹ chồng.
Cách đây hơn 2 tháng, cụ N. đổ bệnh, nằm viện. Khi xuất viện, người con dâu cả bàn với cậu con trai út làm thủ tục cho cụ vào Viện Dưỡng lão. Thế nhưng được vài ngày, cụ N. bị ngã, lại phải nhập viện và tới ngày 7/9, ông cụ xuất viện.
Từ bệnh viện, cụ N. được đưa về nhà số 11, phố Núi Trúc nhưng bà H. kiên quyết không cho các con cụ N. đưa ông cụ vào nhà. Hai bên xảy ra giằng co, sau đó bà H. đóng cửa, bỏ sang nhà bên. Tức vì không cho ông cụ vào được nhà, các người con gái của cụ đã trải chiếu đặt ông cụ nằm ở vỉa hè lênh láng nước suốt 10 tiếng đồng hồ, từ 12 giờ trưa đến 8 giờ tối, cùng với đống đồ đạc lỉnh kỉnh chuyển về từ bệnh viện.
Có thể có nhiều lý do bởi “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” nhưng dù với bất cứ lý do gì thì hành động các người con trưởng thành, có tri thức nỡ đem người bố ốm đau, bệnh tật của mình đặt ở vỉa hè Hà Nội là hành động ‘trời không dung…”. Hài hước và xót xa thay, nó lại diễn ra đúng vào tháng báo hiếu mẹ cha và Ngày trọng lễ Vu lan chưa qua được bao lâu. Xin trích lời một cụ bán hàng nước, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc ngày hôm đó nói với báo chí:“Chúng nó đặt ông cụ nằm đấy rồi bỏ đi. Chỉ còn anh con rể kê ghế ngồi cạnh thỉnh thoảng lại ra ngó xem ông cụ thế nào. Đến tầm quá trưa cô con gái mới cho bố ăn bát phở… Con cái bất nhân quá”.
Chợt nhớ lại câu chuyện cổ đọc từ thủa ấu thơ. Đại loại là có một người con bất hiếu mỗi bận cho cha mẹ ăn thường đem đổ vào cái máng lợn. Một hôm, ông ta thấy đứa con trai hì hục đóng cái máng lợn mới bèn hỏi đóng để làm gì. Người con trai đáp rằng con đóng để khi nào bố mẹ già, con còn có cái để đổ cơm.
Thật tình, không hiểu những người con đó suy nghĩ như thế nào mà lại có thể đang tâm làm những việc “tày đình” như thế? Con cái họ sẽ nghĩ gì trước hành động của bố mẹ mình? Rồi hình ảnh của họ trong mắt bà con dân phố, đồng nghiệp nơi làm việc sẽ như thế nào? Liệu có bao giờ họ dám nói với con cháu họ về tình mẫu tử?
Thật khó có câu trả lời, nhưng người xưa có câu: “Giọt trước rỏ đâu, giọt sau rỏ đấy”, phải không các bạn?
Bùi Hoàng Tám

“Trăm gian” và còn ngàn gian nữa
(Sẻ Xanh) - Vụ ngôi chùa Trăm gian bị hủy hoại do sự tối dạ của con người chưa im tiếng được, bởi vì từ trong đống đổ nát đó có nhiều chuyện để bàn.
Sau khi báo chí phát hiện đưa tin chùa bị phá hoại bằng cách thay mới, có rất nhiều cuộc họp được tổ chức, từ cấp sở đến UBND TP. Hà Nội. Mới toanh là Bộ trưởng Bộ Văn hóa – Thể Thao – Du lịch trả lời phỏng vấn trên chương trình thời sự của Đài truyền hình Việt Nam. Hóa ra, người ta cũng quan tâm tới di tích văn hóa lắm chứ!
Nhưng than ôi, cho dù có họp trăm cuộc, vạn cuộc thì cũng không thể cứu được ngôi chùa nữa. Nó đã bị bức tử, mọi sự phục dựng đều vô nghĩa. Thời gian là ngôn ngữ của di tích, nhưng dấu vết thời gian phong sương đó đã mất rồi.
Và cũng đáng để cảm thán thay, một vụ tày trời như thế, chỉ có ông Trưởng ban quản lý di tích chùa Trăm gian bị cách chức. Ai cũng biết thói đời “cờ bí…”, nhưng cỡ chức vụ ngang với “ông từ” giữ đền mà cũng hô hoán lên là cách chức làm chi cho thiên hạ cười. Đã “cách” thì “cách” luôn các vị quan chức có sao, có số cho nó oách, nó đáng “đồng tiền, bát gạo” chứ ai lại lôi “ông từ” ra thế mạng.
Thôi, chuyện chùa Trăm gian coi như xong vì hai hạng mục Gác Khánh và nhà Tổ đã bị xóa sổ, nhưng từ đó, hãy thức tỉnh để giữ hàng ngàn di tích lịch sử, văn hóa còn lại.Báo chí vừa đưa tin nóng giòn, tại Văn Giang, Hưng Yên, người dân gửi đơn lên Thanh tra Bộ VH-TT-DL kêu cứu về việc đình cổ Ngu Nhuế, di tích kiến trúc nghệ thuật cấp quốc gia đã bị san phẳng. Còn nhiều nơi khác, di tích xuống cấp nghiêm trọng, cổ vật bên trong bị trộm cắp, lần hồi chỉ còn có cái biển ghi chữ “Di tích”, còn bên trong đã tan hoang. Càng nghĩ càng thấy xót xa.
Có những di tích lịch sử, văn hóa bị người ta thay đá thềm xưa cũ bằng đúc xi măng, gạch xưa cũ bằng gạch Tàu đời mới, mái ngói xưa cũ bằng ngói đỏ lòe loẹt, cột gỗ xưa cũ bằng cột xi măng tô màu sặc sỡ… Trong sự phá hoại này, một phần do cái tham, một phần do thiếu hiểu biết. Làm công tác bảo tồn văn hóa mà thiếu hiểu biết về văn hóa thì chẳng khác gì phá hoại.
Lịch sử của dân tộc cũng giống như trí nhớ của con người. Con người không nhớ được quá khứ là con người bất bình thường. Dân tộc không lưu giữ được lịch sử văn hóa của cha ông để lại thì chẳng khác gì người mất trí nhớ.
Di tích văn hóa là một phần của lịch sử, hủy hoại nó chính là hủy hoại trí nhớ của dân tộc.
Đừng để đến khi người ta phá hết cả một ngôi cùa như vụ chùa Trăm gian thì mới tổ chức họp hành, trả lời phỏng vấn… và cuối cùng “thí tốt”.
Hãy ngăn chặn những hành vi phá hoại bằng biện pháp quản lý khoa học, sự đầu tư bảo tồn đúng mức và quan trọng nhất là sử dụng con người có tầm văn hóa làm công tác quản lý văn hóa.
Lê Chân Nhân
